Chùm thơ mừng Xuân Giáp Ngọ 2014 của nhà giáo Đông Đô
CHÙM THƠ CỦA NGƯT. HỒ QUANG DIỆU
ĐÔNG ĐÔ VÀO XUÂN
Đông Đô - một mái trường xinh
Vào năm Giáp Ngọ - Tuổi mình hai ba
Tình yêu rộng mở bao la
Giang tay chào đón từ xa đến gần :
Những nhà sư phạm ân cần
Vì sự nghiệp lớn góp phần chung tay
Bón chăm vun xới vườn cây
Nở hoa tươi thắm ngất ngây lòng người
Mái trường rạng rỡ tiếng cười
Xuân về Trường đẹp hơn mười năm xưa.
Hồ Tây gió nhẹ thoảng đưa
Ngàn hoa vương tỏa sớm trưa nồng nàn
Đông Đô yêu quý muôn vàn...
VỊ TƯỚNG CỦA LÒNG DÂN
Đất Việt sinh ra vị Tướng tài
Song toàn văn võ vẹn cả hai
Hỏi khắp nhân gian trên thế giới
Đức - Tài như thế được mấy ai?
Kinh kỳ - Văn hiến đồn nức tiếng
Thăng Long muôn thuở mảnh đất thiêng
Thầy Giáp dạy sử thật là hay:
Rộng - Sâu kiến thức - Lòng mê say.
Đất nước phủ đầy bóng giặc Tây
Nghênh ngang giày xéo núi sông này
Đau thương- khổ nhục : Đời rên xiết
Phải đứng lên thôi cùng nắm tay.
Cờ Đảng tung bay mộng hồn quanh
Thầy Giáp tham gia cuộc đấu tranh
Làm học trò yêu - Nguyễn Aí Quốc
Binh pháp Tôn Tử rõ ngọn ngành.
Anh minh Đôi mắt thấu trời xanh
Nhận biết Tướng tài sẽ lừng danh
Trọng trách - Bác Hồ trao Võ Giáp
Chỉ huy quân đội trưởng thành nhanh.
Ba tư chiến sĩ buổi ban đầu
Đánh từ Phay Khắt đến Nà Ngần
Thừa thắng xông lên như vũ bão
Tả xung hữu đột giặc lao đao
Tư lệnh tối cao ba mươi năm
Diệt Pháp - Mỹ ngàn vạn khó khăn
Mưu lược tiến công - Ta thắng trận
Bằng sức mạnh: Chiến tranh nhân dân
Và có vị Tướng của lòng dân.
XUÂN SỚM ĐÔNG ĐÔ
Tây Hồ xuân sớm Đông Đô
Ríu ran lớp trẻ: điểm tô cho Đời
Một vùng đẹp đất đẹp trời
Tuổi xuân đang độ ngời ngời sức xuân.
Thầy trò năm tháng chuyên cần
Học chăm, dạy giỏi góp phần dựng xây
Đông Đô vươn tới từng ngày
Gần xa nức tiếng nơi đây trồng người.
CHÙM THƠ CỦA NHÀ GIÁO NGUYỄN QUỐC BẢO
CUỐNG QUÍT VỚI MÙA XUÂN
Không thể nói mùa xuân không hờn dỗi
Mưa nhẹ tênh như dải yếm thả chùng
Bờ ngực hoa khép hững hờ quá đỗi
Tháng Giêng về trên dáng lá rưng rưng
Em đánh đắm hồn tôi trong nắng mới
Óng mật vàng khao khát trái mơ non
Đông vui quá mùa gái trai cưới hỏi
Làm gió xuân cứ cuống quít bồn chồn
Ôi mê hoặc cái nhìn tha thiết ấy
Cho dù tôi chẳng tu sĩ giáo điều
Người đàn ông đã qua thời lửa cháy
Lại nặng lòng trước hiển hiện tình yêu
Xuân vô tận, xuân hồng thiên vạn kỷ
Xuân nhiệm màu, xuân dâng hiến cho nhau
Không thể nói rằng xuân không tình ý
Trong giấc mơ tôi bao hương sắc nhiệm màu.
ĐÊM CUỐI CÙNG NĂM
HÀ NỘI NGHÌN NĂM
Đi trong đêm tận cùng năm
Tiếng chuông buông một giọt trầm Hồ Tây
Nghìn năm vừa mới qua đây
Lá bàng xoè lửa trên tay phố dài
Mùa đông rét trĩu bờ vai
Hoàng Thành hư ảo đền đài dấu xưa
Hồ Gươm lất phất hơi mưa
Sóng cầu Thê Húc vọng đưa ca trù
Hồ Văn giọt mắt thiên thu
Bóng Rùa Văn Miếu chưa mờ thời gian
Sân Rồng văn võ bá quan
Mùa thu Canh Tuất như đang gọi về
La Thành đi dọc bờ đê
Cốm Vòng gợi nhắc thề lá sen
Trước chùa Một Cột trông lên
Trăng Rằm một nét sơ nguyên thuở nào
Làn môi Trúc Bạch xanh xao
Tận cùng năm đã chạm vào Cổ Ngư
Nghìn năm giờ đã có dư
Sông Hồng khát vọng riêng tư ngàn đời...
PHÁC THẢO CHÂN DUNG MẸ
Dâng tặng mùa xuân 85 của mẹ
Những mùa xuân mẹ để lại sau mình
Có màu mắt nhung đen, màu môi hồng thắm
Có những cánh đồng hai sương một nắng
Và đêm dài cô quạnh mông lung
Mái tranh nghèo lửa đèn sáng rưng rưng
Ngọn đèn nhỏ làm cho đêm bớt nặng
Tiếng thạch sùng đếm canh trường xóm vắng
Nỗi chồng con như sóng vỗ khôn cùng
Đôi tay gầy bơn chải bao dung
Từng quạt thâu đêm, từng đưa nôi, vá áo
Từng đối mặt với những mùa dông bão
Chỗ mưa dột mẹ nằm dành khô ráo cho con
Ngày mất cha dáng mẹ vẫn còn son
Vàng ươm nắng trong bộn bề gió thổi
Không mắc nợ cùng đa đoan lưng gối
Tóc con xanh, tóc mẹ nhạt phai dần
Con đã xa vòng tay mẹ bao năm
Lúc quay về nhãn trút gần hết lá
Sương sa bạc tuổi tám mươi trắng xóa
Mới hiểu hình như đời chẳng mấy dài !
Lom khom vườn xưa, nhoi nhỏ một bóng người
Đã chèo chống với rêu ngầm bọt nổi
Xin mẹ cho con quỳ dưới chân tạ lỗi
Và khóc như năm nào còn bé thơ ngây
Mẹ đã đi qua những năm tháng hao gầy
Con rong ruổi mà vô tình đến thế
Mẹ vẫn yêu con dẫu mưa nguồn chớp bể
Mong thời gian bây giờ chầm chậm ... đừng rơi !
NGHE EM HÁT "BỤI PHẤN RƠI"
Kính tặng Thầy giáo cũ của tôi
Nhà giáo Vũ Thị Nhiễu
Nghe em hát: Khi thầy viết bảng, bụi phấn rơi rơi
Tôi bất chợt gặp lại mình 50 năm về trước
Vẫn bảng đen bụi phấn rơi thân thuộc
Thầy giáo già ngày ấy bụi phấn rơi...!
Ký ức tuổi thơ bừng cháy trong tôi
Thương nhớ quá một thời đến lớp
Lũ chúng tôi đầu trần, chân không dép.
Lam lũ, say mê, náo nức đến trường làng
Một sáng thu trường ươm trải nắng vàng.
Tóc thầy tôi ánh lên màu kim tuyến.
Ôi mái tóc bạc của Thầy khiến lòng tôi xao xuyến
Giọng nói ngọt ngào, ấm áp khúc dân ca:
Rằng: Cuộc đời trong đục tại tâm ta
Gạn đục, khơi trong dùi mài kinh sử
Học làm người trước khi học chữ
Thầy ơi thầy! Lời dặn ấy sao quên.
Rời chiếc ghế học trò, em đã lớn lên
Theo nghề thầy, em đã là cô giáo
Biết là nghề lúc bình yên, khi giông bão
Hãy vững tay, chèo lái vượt phong ba.
Bụi phấn rơi sẽ là hạt, là hoa
Cho hạt thành cây, cho hoa thành quả
Bụi phấn vẫn rơi đều hết thu, sang hạ.
Cho bốn mùa thành quả ngọt, trái thơm.
Bụi phấn tóc thầy mãi mãi ở trong em...!
CHÚC XUÂN
Cô giáo Trần Thị Ngọc Thương
Đào phai nở rộ đón xuân
Chồi non, lộc biếc mừng xuân an lành
Phúc lộc hoa trái đầy cành
Đơm thêm quả ngọt tạo thành yêu thương
Mừng xuân câu chúc tòan trường
Nghề thầy rạng rỡ ghi danh muôn đời
Chúc cho sự nghiệp sáng ngời
Thầy cô là cả bầu trời hoa thơm
TRUYỀN THỐNG TRƯỜNG TA
Cô giáo Trần Thị Ngọc Thương
Tự hào truyền thống của trường ta
Tiếng thơm lừng lẫy khắp nước nhà
Hiên ngang dáng đứng khi giông bão
Hùng dũng bước đường lúc phong ba
Thi đua chiến tích còn ngời sáng
Chí bền kiên trung mãi chói lòa
Gặt hái thành công, nuôi chí lớn
Công danh thắm đẹp cả rừng hoa